10 thg 8, 2007

Kim bài miễn tử

Vụ án tham nhũng tại PMU18 được xem là lớn nhất trong lịch sử Việt Nam, gây chấn động dư luận Việt Nam và thế giới vì tầm mức và sự sa đọa của nó đã khép lại với mức án được tuyên chỉ bằng một nửa mức án mà Viện kiểm sát đề nghị. Dân chúng thắc mắc phải chăng đây là hành động bao che của các Đảng viên với nhau? Chúng tôi có thể trả lời là: Sự thực đúng là như thế. Nếu bạn không nghĩ thế thì xin cho chúng tôi một lời giải thích khác xem.

Xin hãy mở Bách khoa từ điển WikiPedia tiếng Việt để xem lại hồ sơ vụ án này. Số tiền tham nhũng, đánh bạc, hối lộ, ăn chơi, bao gái... của các vị chức sắc đã lên tới con số CHỤC NGÀN TỶ đồng. Kết quả là Bùi Tiến Dũng lãnh án 13 năm tù cho tội đánh bạc và đưa hối lộ (mọi tội khác đều không truy cứu). Trong khi đó, xin hãy lật lại hồ sơ của vài vụ án khác như vụ án Minh Phụng - EPCO, vụ án Tân Trường Sanh thì Mr. Tăng Minh Phụng, Phạm Nhật Hồng, Phùng Long Thất... đều đã bị tử hình. Riêng Trần Đàm sau đó được ân xá xuống còn tù chung thân. Như đã biết, số tiền thất thoát trong vụ án Minh Phụng - EPCO, Tân Trường Sanh dừng ở mức hơn 5000 tỷ. Hơn 5 ngàn tỷ thì bị giết. Hơn chục ngàn tỷ cộng hàng loạt chuyện hối lộ, chạy án, ăn chơi sa đọa, mua dâm với giới nghệ sĩ, diễn viên, người mẫu, ép sinh viên bán dâm... thì chỉ là 13 năm tù.

Có cách giải thích nào khác ngoài hai chữ BAO CHE không?

Trả lời BBC, Mr Ngô Ngọc Thủy, luật sư bào chữa cho Bùi Tiến Dũng giải thích rằng việc Bùi Tiến Dũng (Dũng Tổng) được xem xét giảm án là vì đã thành khẩn khai báo, tố giác tội phạm, có nhân thân tốt, có nhiều huân, huy chương. Đặc biệt papa của Mr. Dũng (Thiếu tướng Bùi Bá Bổng) là lão thành cách mạng, có tới 17 huân, huy chương các loại và gia đình này có nhiều đóng góp cho đất nước.

Thật, ở vị trí của Bùi Tiến Dũng, muốn có huy chương nào phải là chuyện khó. Bạn cứ giở lại hồ sơ vụ "chạy huân, huy chương" tại Việt Nam mà xem. Đó là chưa kể Mr. Dũng Tổng từng suýt được cấp thẻ nhà báo chính thức nữa cơ đấy.

Tội ai người nấy chịu. Có công thì đã thưởng (Ai có huân chương, huy chương đều được lãnh tiền trợ cấp huân, huy chương, dù không nhiều lắm), đã được vinh danh. Có tội thì phải xử lý. Đó là lẽ tự nhiên của xã hội CÔNG BẰNG và DÂN CHỦ. Chỉ duy nhất trong xã hội phong kiến mới có chuyện "Một người làm quan, cả họ được nhờ". Chỉ duy nhất trong xã hội phong kiến mới có chuyện tội nhân bị "tru di tam tộc" hay "tru di cửu tộc". Và cũng chỉ duy nhất trong xã hội phong kiến mới có KIM BÀI MIỄN TỬ dành cho người có công hay cho dòng họ các vị công thần.

Giở sách giáo khoa trung học, chúng ta đọc thấy rằng tiến trình phát triển của lịch sử là từ Công xã nguyên thủy tới Chiếm hữu nô lệ, Phong kiến, Tư bản, Xã hội chủ nghĩa, và cuối cùng là Chủ nghĩa Cộng sản. Vậy mà trong cái Xã hội chủ nghĩa này, khi chỉ còn một nấc nữa là đến mức thập toàn thập mỹ của chủ nghĩa Cộng sản lại có cách hành xử của phong kiến. Việt Nam đang tiến lên hay đang giật lùi?

Có một điều hay ho trong trả lời của luật sư Ngô Ngọc Thủy là "Với một gia đình có truyền thống cách mạng, đủ để đảm bảo cải tạo tốt thì có thể không cần thiết để cách ly lâu" (Không cần phải ở tù lâu. Càng không cần phải tử hình như Tăng Minh Phụng, Phùng Long Thất, Phạm Nhật Hồng...)

Còn một chuyện nữa. Số tiền thất thoát trong các vụ án Tân Trường Sanh, Minh Phụng, Nguyễn Văn Mười Hai... đều bị thu hồi. Còn hơn chục nghìn tỷ trong PMU18 thì... gởi gió... cho mây ngàn bay...

Không có nhận xét nào: